Cổ nhân có câu: “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”, làm việc tốt hay xấu đều không thể qua khỏi mắt thần linh, vì thế khuyên bảo con người tích đức hành thiện. Ngược lại, kẻ làm nhiều việc xấu tất tự hủy diệt chính mình.
Trương mỗ khi còn trong quân ngũ đã giết chết 3 ông cháu để cướp tài sản. (Ảnh minh họa qua Youtube)
Thời nhà Thanh có một người tên Chu Thanh, từ nhỏ đã kế thừa nghề y của cha, nhưng y thuật lại không được cao minh. Ông ta chỉ là vì muốn kiếm chút tiền nuôi gia đình, nên thường sử dụng một số vị thuốc vô dụng, dù trị không được bệnh, cũng không làm tổn hại tới mạng người. Phàm là người có tiền đến xem bệnh, ông ta đều phải chặt chém một phen.
Một ngày, có người đàn ông họ Trương, khoảng tầm hơn 40 tuổi đến khám bệnh, trên ngực ông ta có một vết thương dài, miệng vết thương như chén trà nhỏ, xuyên thẳng tới phía sau lưng, máu mủ tanh hôi.
Chu Thanh xem bệnh xong, liền chậm rãi nói: “Vết thương này nằm ngay lồng ngực, gần như xuyên qua tim, để lâu sẽ rất nguy hiểm, nếu như không có viên trân châu cỡ lớn làm thuốc để trị, thì bệnh này rất khó trị hết”.
Trương mỗ vừa nghe xong, vui mừng khôn xiết, giống như chết đuối vớ được cọc, mừng rỡ nói: “Chỉ cần có thể trị khỏi bệnh, đừng nói một viên trân châu, một trăm viên ta cũng không tiếc”.
Sáng sớm hôm sau, Trương mỗ liền mang đến mười viên trân châu lớn giao cho Chu Thanh lựa chọn. Chu Thanh làm bộ làm tịch mài viên trân châu thành bột mà đắp lên vết thương. Trương mỗ giống như được cứu thoát, vội đứng dậy từ biệt rồi rời đi.
Lúc này, bên cạnh có một bệnh nhân họ Lý, hỏi Chu Thanh: “Chẳng lẽ bệnh của ông ta có thể trị được sao?”. Chu Thanh không để ý, nói: “Có thể trị được!”
Lý mỗ nói: “Người này hẳn là phải chết! Khuyên tiên sinh không cần lãng phí y dược”. Chu Thanh kinh ngạc, hỏi: “Chẳng lẽ ông cũng hiểu y thuật sao?”
Lý mỗ trả lời: “Ta không hiểu về y thuật, nhưng ta hiểu biết về quá khứ làm chuyện xấu của người này, cho nên tin rằng ông ta ắt sẽ phải chết”.
Hóa ra, Lý mỗ từng ở cùng với Trương mỗ trong quân ngũ. Bởi vì khi đó quân lương không đủ dùng, nên quân lính phải đi cướp bóc của dân, nhưng chỉ là cướp đồ vật, không có ai dám đả thương hay hại mạng người.
Một ngày, có một ông lão dắt theo hai đứa nhỏ chạy nạn đi ngang qua, đứa trẻ nam khoảng mười mấy tuổi, đứa trẻ nữ khoảng tám chín tuổi, đều là cháu của ông lão.
Lúc gặp quân lính cầm đao chặn đường, ông lão cầu xin nói: “Tôi chỉ có hai mươi lượng làm lộ phí, xin được đổi tiền giữ mạng, mong các hảo hán tha cho một con đường sống”. Quân lính liền thu tiền và thả bọn họ đi.
Được một lúc, Trương mỗ bỗng nhiên nói: “Hiện tại thời tiết còn không lạnh lắm, lão già đó lại mặc áo bông rất dày, bên trong nhất định có tiền bạc”.
Vì thế hai người Trương, Lý phấn khởi tiến lên, chưa đến một giây đã đuổi kịp ba người già trẻ. Ông lão thấy có người đuổi theo, vội quỳ xuống xin tha: “Ta không còn có tài vật gì nữa rồi, giờ chỉ còn biết đi ăn xin nữa thôi!”
Trương mỗ nói: “Vậy để lại chiếc áo bông đó đi”. Ông lão nghe xong, nước mắt giàn giụa nói: “Ngày đông giá rét căm căm, cởi bộ y phục này ra nhất định sẽ chết cóng mất. Ta tuổi đã già, chết cũng không có gì hối tiếc, chỉ là hai đứa nhỏ này sẽ không có người chăm sóc”.
Trương mỗ cười lạnh lùng: “Ông đã nhọc lòng với hai đứa trẻ này đến vậy, thì hãy để ta giúp”. Dứt lời, liền giơ tay chém xuống, lưỡng đao lạnh lướt qua, hai đứa trẻ đáng thương ngã xuống, toàn thân đẫm máu. Ông lão thấy thế, bi phẫn tột cùng, gào khóc lao vào Trương mỗ liều mạng.
Trương mỗ sát khí đằng đằng, cầm đao đâm thẳng vào ngực ông lão, chỉ nghe “rột” một tiếng, đao từ trước ngực xuyên thủng tới lưng, tạng phủ lòi ra, ông lão lập tức ngã xuống đất mà chết. Trương mỗ dùng chiếc đao dính máu mở chiếc áo bông ra, thì thấy trong đó có rất nhiều trân châu, mấy chục cây vàng lá. Trương mỗ lập tức dùng áo bông của ông lão bọc lại, mang tất cả đi. Sau khi về nhà, Trương mỗ phất lên rất nhanh.
Hôm nay, Lý mỗ thấy được vết thương của Trương mỗ, quả là giống với vết thương mà Trương mỗ đã gây ra cho ông lão. Sau khi Trương mỗ phát tài đã sớm không nhận ra Lý mỗ, nhưng Lý mỗ vốn hiền lành, nên còn nhớ rõ hành vi ác của Trương mỗ năm đó. Bởi vậy ông mới nói: “Vết thương đó của ông ta, lẽ nào còn có thể chữa khỏi?” Quả nhiên không lâu sau, vết thương của Trương mỗ lở loét mà chết.
Tuệ Tâm, theo Secret China